Bài thơ: Gió
Gió cũng ngoan đáo để
Biết vâng lời mẹ yêu
Cứ sớm sớm chiều chiều
Giúp mẹ bao nhiêu việc
Mẹ làm đồng đã mệt
Cơn nắng rát da người
Gió lau khô mồ hôi
Trên trán gầy của mẹ
Mẹ ngồi ru em bé
Chiếc võng nhẹ đong đưa
Gió về dưới nắng trưa
Lồng hương vào giấc ngủ
Mẹ vừa xong giặt giũ
Áo quần phơi ngoài dây
Gió lại vòng qua đây
Hong cho khô quần áo
Có hôm gió thành bão
Vì theo mưa rong chơi
Nên mới bị mẹ trời
Quất đau… thành gió xoáy.
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng.